Mong ông chỉ nói những điều cần nói. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.
Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Cháu thấy bác tội lắm.
Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh. Tôi chọn nói về cuộc sống của những người không đói rét nhưng cũng không kém khổ đau. Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.
Điều đó làm tôi phần nào yên tâm. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Tôi cũng không phản đối đâu.
Em sẽ kể cho nó về cuộc tình của em. Và cũng thật dễ hiểu. Tớ mà điên huyền điền thì đọc cũng đã mất cả đêm.
Tôi tụt quần và buộc khăn tắm vào. Nói chung là tốn thời giờ. Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.
Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết.
Rồi lao đầu vào sáng tác. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung.
Bác không thoát được ra đâu. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.