Trong những bữa cơm vui vẻ, những trận bóng ghi bàn đẹp, bạn thắc mắc tại sao bạn từng hay mơ hồ về cái chết. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng.
Chỉ vì chữ vì mà nhân loại bị ghét lây. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn.
Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.
Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Mọi người biết ơn bác nhưng sẽ khó ai có thể chia sẻ được với bác.
Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Để làm sáng tỏ sự cần thiết, lợi ích của việc đọc cũng như tự tin về công việc của mình. Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.
Nhiễm thói ấy mất rồi. Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây.
Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Sự trôi vô phương dẫn tôi đến đây. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Bây giờ, hãy trở lại là bạn. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn.
Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông. Hề, mọi khi đi một mình, bây giờ có ông anh ngồi cũng đỡ chán. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được.