Bạn nên theo lời khuyên sau này của một thi nhân: "Dạy bảo mà đừng có vẻ dạy bảo. "Trong khi tôi nói, ông S. Khi ly dị Hoàng hậu Joséphine, vì cớ bà này không thể cho ông người kế tự, ông than thở cùng bà trước khi chia tay: "Sự phú quí vinh hoa của tôi, trần gian chưa từng thấy.
Nếu tôi lầm, tôi sẽ đổi ý kiến tôi. Ông có thể trở về Philadelphie. Lần đầu Tolstoi biến đổi tính nết, thành một người khác hẳn.
Tôi ráng dùng phương pháp "Phải, phải". Thiệt ra, hết thảy mọi người - cả người mà bạn thấy trong gương của bạn nữa - cũng tự quý trọng mình, và cảm thấy mình cao thượng đại độ hơn người. Nhiều năm sau, ông lại dùng thuật đó.
Khi ngồi bàn ăn sáng, tôi hớn hở chào nhà tôi. Nói cho đúng cũng không phải họ không chịu trả: họ chỉ kêu nài rằng hãng đã tính lộn mà thôi. Đúng vậy, ông Eastman trả lời - Tôi chở nó tự bên Anh về.
Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới. Bạn coi hai cặp gặp nhau ngoài đường: hai người đàn ông họ chỉ ngó nhau thôi, còn hai người đàn bà thì ngắm nghía tỉ mỉ quần áo, trang sức của nhau. Ba nó hiểu vậy, bảo nó: "Nếu con chịu ăn những món này thì con mau mạnh lắm; một ngày kia đánh nó nhào văng liền".
Freud, nhà bác học Đức trứ danh về bệnh thần kinh nói rằng hai thị dục căn bản của nhân loại là tình dục và thị dục huyễn ngã. Và bây giờ, tôi xin kể ba thí dụ mà sự áp dụng những phương pháp trên kia đã mang lại những kết quả rất khả quan. Như vậy tức là nói: "Tôi khôn hơn ông.
Một sử gia thông thạo nhất về đời sống Tổng thống Lincoln có viết: "Giọng nói the thé của bà Lincoln, ở ngoài đường cũng nghe thấy, và những cơn thịnh nộ của bà thì điếc tai hàng xóm. Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó". Đời sống của Hoàng đế Nã Phá Luân, chứng minh lời nói đó.
Isaac Marcosson, nhà quán quân về môn phỏng vấn các danh nhân, nói rằng phần đông phỏng vấn viên không thành công chỉ vì quá chăm chú tới những câu vấn thành ra không chú ý nghe những câu đáp. Tôi sẽ học thêm được biết bao nhiêu điều!". Họ tôi gốc ở Hòa Lan qua cư trú ở đây gần được hai trăm năm rồi".
Chỉ có tiền không, không đủ dụ các văn sĩ có danh viết giúp ông được. (Gởi ngay cho ông! Cả gan thiệt! Cũng không thèm thêm câu: nếu không làm phiền ông nữa!) Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người vừa theo lập trường của mình".
Tôi làm việc với ông đã lâu, đáng lẽ phải biết làm vừa ý ông mới phải. Nhưng những cách tàn bạo đó có những phản động tai hại lắm. Khi tôi ra về, thầy ấy nói thêm: "Thưa ông, quả đã có nhiều người khen tóc tôi".