Quan niệm giáo dục của y sai bét". Lần thứ ba cũng thôi miên họ, nhưng bảo họ rằng họ mạnh, thì họ có thể bóp được 71 kí lô. Trong kỹ nghệ, những người bệnh thần kinh cũng do những nguyên nhân ấy.
Chỉ có 7 % nhận lời trong những lần mới thứ ba, thứ tư, thứ năm. Mà thiệt ra - lời bà nói- nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng và làm cho tôi xúc động mạnh tới nỗi khỏi bệnh, thì có lẽ đời tôi tuy sống cũng như chết. Triết gia Trung Quốc có nói: "Nhận chân sự chẳng may nhất đã xảy ra là tìm được sự bình tĩnh chân thiệt trong tâm hồn rồi".
Khi đọc bức thư phúc đáp ấy, ông ta tức uất người. Ví dụ như định để một giờ đào hầm ra, nửa giờ san phẳng đống tuyết, mộtt giờ chêm đống thùng xăng cho được vững, một giờ đục những ngăn chứa sách trong bức tường hầm đựng thức ăn và hai giờ để thay một cây ngang gẫy trong chiếc xe". Nếu tôn giáo mà vô lý thì đời sẽ vô nghĩa, sẽ chỉ là một trò hề bi thảm thôi.
Tôi giúp việc xã hội trong châu thành, làm Hội trưởng hội học sinh. Nhưng dù sao, riêng bạn bao giờ cũng còn có cách xoa nhẵn những nếp nhăn trên mặt hoặc chữa lành chứng vị ung bao tử của bạn. Burton, là một trong hai truyện ấy.
Douglas theo học một trong những lớp giảng của tôi. Chẳng hạn nghề bán vé bảo hiểm. Đã hàng tuần trước đây, chưa bao giờ tôi ngủ được luôn hai giờ, nhưng lúc ấy biết chắc sẽ giũ sạch nợ đời, ngủ li bì như một em bé.
Chúng ta, ai cũng cần tri kỷ". Cháu hỏi tôi: "Má làm gì đó?". Nếu không sống như vậy thì mệt óc quá, họ chịu sao nổi.
Lúc ấy người 47 tuổi. Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve. Rồi tắt máy quạt, máy lạnh và tất cả những máy điện cốt cho không có tiếng động nào hết.
Khi lại phòng Bác sĩ Sadler, ông ta mặt nhăn như bị. Từ đó, anh leo hết cấp này đến cấp khác. Bởi vậy, mỗi khi cần giải quyết một vấn đề làm cho bạn xúc động, tại sao không chọn một người thân để tỏ bày tâm sự? Tôi không khuyên bạn khóc lóc, ta thán với một "nạn nhân" đầu tiên bạn gặp, khiến cho con người tốt, có lễ độ và dại dột nghe chuyện bạn đó phải bực mình.
Hồi còn là một cô gái nhỏ, bà muốn chơi với trẻ con hàng xóm, nhưng không trông thấy những nét phấn vẽ. Chính ông đã công bố: "Nếu phải đọc tất cả những lời chống lại tôi và rồi lại phải trả lời, chắc không còn thì giờ để lo những vấn đề nghiêm trọng nữa. Một hôm đương đi, tôi té xỉu trên lề.
Rồi đưa cho người quen đọc. Má tôi hơi cổ, cho rằng dùng tân thời trang là điên. Ta hãy vui vẽ và sung sướng hưởng nó đi".