Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt. Cái đó phải tự do chứ ạ.
Tôi thôi xúc động rồi. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.
Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Độ này, bố hay nhường. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái.
Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Hay bạn đang tự đày ải mình bằng những thứ chưa bán được.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Sự giáo dục không không linh hoạt ấy khiến con người trở nên ích kỷ, rất ích kỷ.
Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Bạn kéo lại và nhận ra ông anh họ. Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.
Không không cần gì cần ai nữa. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì. Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái.
Lại còn hăng nữa chứ. Mình không bao giờ thả. Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít.