Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực. Như một khẩu hiệu của tâm thức. Nhưng chị đối tốt với tôi, tôi biết làm sao được.
Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Cũng có lần vụt nhưng với da thịt nó thì chỉ như muỗi đốt gỗ.
Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Hoá ra là chị út phải vào viện mổ ruột thừa. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.
Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi. Chẳng có gì để thấy xót thương. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Nhưng không phải sở thích. What I fell what I know never shine through what Ive known
Còn lại, nó mới là hư vô. Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Và như thế, em hiện hữu.
Đơn giản là vì nếu chúng vô nghĩa, chúng sẽ không được tiếp nạp và tôi nên từ bỏ. Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt.
(So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia). Phừ, đã đến lúc dậy rồi, bạn chui ra khỏi chăn. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Mực thước và tự nhiên.