Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này). Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.
Họ sẽ luôn phải cúi đầu. Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Ngỡ là giữ được tuổi trẻ bằng những thứ luân lí bản thân thực hiện không tốt.
Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Bạn không mong bác đọc lắm. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim.
Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình.
Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Trước đây, bạn từng rất khỏe.
Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy. Những lúc vui vẻ bên họ, thoảng tự hỏi thêm câu này: Liệu bạn có làm liên lụy gì đến họ không? Có lẽ không, vì bạn làm việc hoàn toàn độc lập. Màu xanh của bể bơi.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Thất vọng, tụt giá rồi. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.
Càng tuyệt vọng, xu thế ấy càng mãnh liệt. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.
Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu. - Rất tiếc là không thể, thưa ông. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa.