Bà chẳng hoàn toàn chút nào. nhưng dù sao thì cũng là điều cấm. Công việc của hãng chúng tôi có từng mùa.
Chúng tôi tin cậy ông và hễ có việc để nhờ ông giúp được, chúng tôi sẽ nghĩ tới ông. Nếu chồng bảo vợ chiếc áo bạn năm ngoái vừa vặn và đẹp lắm, thì vợ sẽ không khi nào muốn đổi chiếc áo đó lấy một chiếc áo đúng mốt tân thời nhất ở Paris. Đứa nhỏ thích bắt chước má nó lắm.
Kha Luân Bố đòi cho được cái danh là: "Đề đốc Đại Tây Dương và Phó vương ấn Độ". Và bà, mỉm cười, đáp: "Phải, nhưng bây giờ, giá có cưới lại thì mình sẽ cưới em vì tình phải không?". Ông hội trưởng Công ty Baldwin sản xuất đầu xe lửa nói: "Những người đã trọng ta, mà ta lại biết mến tài họ, thì dễ chỉ huy họ lắm".
Tôi sắp chạy lại thang máy. Ông có muốn biết tài sơn ghế của tôi không? - Trưa nay ông lại dùng cơm với tôi, tôi chỉ cho ông coi. Những cái chúng ta muốn là:
Cho nên hết thảy, giàu, nghèo, ăn trộm, ăn xin. Mối phẫn uất dữ dội tới nỗi những người lương thiện ở Boston nổi cả dậy, la ó, còn các vị mục sư đăng đàn mạt sát các báo, cầu Chúa trừng trị những con buôn nhớp nhúa đó đi. Tôi ở Alger được đúng hai mươi bốn giờ đồng hồ.
Chỉ một sự hăm hở tự nhiên lại hôn cha trước khi đi ngủ, đủ chứng điều đó. Tư tưởng đó tóm tắt trong một câu này, có lẽ là định luật quan trọng nhất trong thế giới: "Con muốn được người ta cư xử với con ra sao thì con cư xử với người ta như vậy". Nhưng, ngày mai, con sẽ thấy, cha sẽ thiệt là một người cha; cha sẽ là bạn của con, con cười cha sẽ cười, con khóc cha sẽ khóc.
"Một câu châm ngôn cổ nói: "Ruồi ưa mật". Nghe ông giảng giải, tôi nhận thấy ông kiên tâm và công bằng lắm. Những cuộc gây lộn đó làm cho tính tình hóa ra khó chịu và làm mất sự tự chủ đi.
Chương bốn - Bạn muốn thành một người nói chuyện có duyên không? Dễ lắm Nhưng không hiểu vì một lẽ bí mật gì, loài cá không ưa trái cây như tôi mà lại ưa trùm. Nhưng ông Mahomey không nói ra như vậy, sợ mất lòng, mà lại thăm ông S.
Chúng tôi nói chuyện vui vẻ một lúc. Alfred Adler, triết gia trứ danh, viết một cuốn sách rất hay đề là "Chân nghĩa của cuộc đời", trong đó ông nói: ! "Kẻ nào không quan tâm tới người khác, chẳng những sẽ gặp nhiều sự khó khăn nhất trong đời, mà còn là người có hại nhất cho xã hội. Tức thì những bức thư và dây thép ùa vào phòng tôi để chửi tôi, bao vây tôi như bầy ong vẽ.
ít lâu sau, ông nảy ra một ý. Lão Tử đã nói một câu mà độc giả nay còn nên suy nghiệm: "Nước suối và mưa nguồn đều chảy xuống sông sâu bể cả là vì núi cao mà sông và bể thấp. Thiệt ra tôi không có ý đi đâu hết, nhưng tôi mong rằng lời dọa đó có lẽ làm cho ông ta chịu hạ tiền mướn nhà của tôi xuống.