Watson quyết định ở lại New York và nhanh chóng biến mình thành một trung tâm tổ chức cứu trợ, chuyển hàng viện trợ về Dayton. Watson đã nói về điều này và câu nói trở nên nổi tiếng không chỉ trong giới kinh doanh:Mẫu mã đẹp không giúp bán được một sản phẩm kém chất lượng, nhưng nó lại giúp một sản phẩm tốt phát huy hết khả năng. Vào thập niên 1930, IBM nắm đến 92% thị phần cho thuê và bán máy xử lý dữ liệu bằng thẻ đục lỗ.
000 nhân viên đè nặng lên IBM khi các hợp đồng cho cuộc chiến đã chấm hết. mổ tim theo phương pháp mổ hở của bác sĩ John Gibbon. Đó luôn luôn là một đại lễ.
Mùa xuân năm 1914, phiên tòa phúc thẩm xét xử NCR khép lại, xóa tội cho tất cả các bị can cam kết không tái phạm và cả Watson, mặc dù ông không ký vào cam kết đó. Đó cũng chính là lý do mà nghề kinh doanh thường kiếm được nhiều tiền hơn so với những nghề khác và vẫn được cộng đồng xã hội ủng hộ. Nói nôm na là ngủ quên trên chiến
Cho đến năm 1933, biên niên sử của IBM còn ghi nhận rằng, Watson đã nói điều này trong một bối cảnh có tính chính thức. Lý thuyết gia về quản trị quan trọng nhất của thế kỷ XX, Peter Drucker đã ngạc nhiên khi nghe người Nhật nói với ông rằng, sau Thế chiến thứ hai, nước Nhật điêu tàn đã tìm một hình mẫu để bắt đầu vươn lên, thì đó chính là IBM của Watson. thành phần doanh số của mình cho năm 1940 chỉ trong ngày đầu tiên của năm đó nhưng chỉ vì công ty đã dành cho con trai ông chủ một tài khoản lớn nên ông vẫn được xem trọng.
Watson đã lập ra câu lạc bộ này từ khi IBM còn là một CTR nhỏ bé. Đó là thành phố sản xuất xe hơi, sơn và các loại máy cân đo. Đó là bộ mặt rất khác của thất bại.
Watson muốn truyền tải một nhiệt huyết, ước muốn và động lực như một Những nhà ái quốc, dù không phải là chính khách, vẫn thường tự nguyện nắm lấy các cơ hội. Và sau thời kỳ nhận Range làm thầy, Watson quản lý chi nhánh ở Rochester thì được hưởng 35% hoa hồng.
Nichol ghi lại con đường nhận thức của Watson: Read, Listen, Discuss, Observe, Think. Vì thế, Watson quay qua nói chuyện sức khỏe với nhân viên. Giờ đây ông chỉ còn đủ sức xoa đầu và ôm những đứa cháu nhỏ vào lòng.
Vào cuối đời, ông nhắc lại nguyên tắc vàng và lý thuyết bốn đối tượng: Đôi mắt của ông cũng giống bà khi nằm sát vào sóng mũi được xem như là người giàu tình cảm. Có thể thấy, công cuộc tiên phong của Watson trong máy tính đã diễn ra kịch tính, trễ tràng vàgấp gáp.
Người ta thường mua tủ của cơ sở này về để đựng hồ sơ. Ai là những nhà lãnh đạo kinh doanh hàng đầu của thế kỷ XX? Chắc chắn sẽ có một số cái tên nổi cộm như: Henry Ford, Jack Welch và William H. Nhưng chắc chắn Watson, sau trận lụt, đã công khai trở thành cái gai đối với Patterson.
Chiếc máy tính khổng lồ này đã đi vào lịch sử khi được sử dụng cho cuộc kiểm phiếu bầu tổng thống mà kết quả là Dwight Eishenhower chiến thắng. Dù sao nghi vấn này cũng dẫn chúng ta trở lại thái độ của Watson với ngành máy tính vào buổi đầu. Watson thì tin vào những gì vốn rất tự nhiên của con người, như chính ông lúc nào cũng thích mặc đẹp và hơi chải chuốt bản thân mình, tạo hình ảnh trong mắt người khác đó là cách tôn trọng cái nhìn của tha nhân vậy.