Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Ta chẳng cảm thấy quái gì cả. Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.
Mẹ: Hay con có gì không vừa lòng với hai bác? Tôi: Im lặng? Mẹ: Con học bài có vào không? Để mẹ nói với hai bác không bắt con học nhiều. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng.
Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.
Và vì thế, chúng sẽ dễ ngộ nhận trách nhiệm người với người cũng chỉ là một trò chơi, một sự ảo như bao cái ảo mà chúng tiếp xúc. Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới. Hôm qua tao nóng quá.
Ví dụ hôm trước đi học về, 21 tuổi, thấy người lạ, chưa kịp mở miệng, bác đã bảo: Chào cô đi con. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.
Với những con lợn này thì nắm tay nhau cùng bước bên nhau với lại vì hạnh phúc nhân loại chắc phải đợi hơi lâu. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Và họ cũng sẽ khổ lây.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Vấn đề là hắn chưa tìm được những người dẫn đường có thể tin cậy. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Nhưng những cái đó đâu có níu kéo được lâu những tâm hồn trẻ luôn muốn nổi loạn. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.