Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Không phải điệu cười chua chát.
Nên cháu mới dám cãi như thế. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Anh họ bảo: Thằng này Bôn thật.
Ấy nhưng nhỡ đồng chí ấy phì một cái… Chắc là mình không chịu được. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.
Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.
Không có chim non ở trong. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác.
Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Chưa đến tuổi để vô vi vô vị. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
Chỉ tại thằng em tớ và tớ ngồi trong lúc người ta đứng thì ráng chịu. Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Thế thì anh không dám.
Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt). Tôi cho mình quyền vào sở thú những không cho mình bắt chúng biểu diễn với cái vé 2000 đồng rẻ mạt khiến chúng ngày càng xơ xác. Tôi cũng không phản đối đâu.
Đôi lúc bạn nghĩ suy tưởng thế có AQ không, có vô nghĩa hơn không. Nhưng rồi ai đó nhận ra một bọn nào đó đem bom đi giết người, đàn áp quần chúng lương thiện mà cũng bảo là hiện sinh, ta thích thế thì làm thế nào? Tôi muốn thi xong được để yên.
Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Họ bắt đầu dùng đến quyền của tuổi tác và địa vị. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.