Nhưng cái chính là hai đứa phải tự biết liệu… O. Tôi chưa làm thế bao giờ. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Và cứ nửa giờ thì boong một phát. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Chẳng có cái gì đập. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.
Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể. Rồi lao đầu vào sáng tác. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.
Lại có một thằng anh học hành lông bông, dang dở, viết lách lăng nhăng, giao tiếp xã hội thì thường im lìm, anh em với nhau thì lúc đùa lúc thật, nhả nhớn lung tung. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Ta cũng được đi câu. Tôi biết cái kiểu rống suốt những con đường này, mặc kệ gió má bụi bặm xộc vào miệng, cũng làm đau lồng ngực tôi nhiều. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Cái đó tạo nên sự chia ly, sự cô đơn và lòng hận thù. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng. có đứa nói bệnh viện này chữa cho bộ đội rồi mới đến lượt dân
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. 18 tuổi là được tự do. Chỉ là một thứ nhân vật làng nhàng cho dễ mào đầu.
Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Nhưng nhiều năm qua, tôi không có điều đó với phụ nữ. Và bà già cần nhiều hộp nhựa hơn là lòng thương hại đâu đâu.
Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích. Những viên gạch vuông so le mà cứ hai viên trên và một viên dưới thì tạo thành chữ T in hoa. Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều.