Là một đứa trẻ cũng đầy kiêu hãnh và dễ bị tổn thương, bạn từng hiền nhưng rất cục tính. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì.
Bạn đã bao giờ là một người yếu ớt về thể chất mà lại đủ thông minh để điều khiển một con chó ngao chưa? Bạn biết cách giật dây nó và khiến nó nghe lời mình. Để râu toàn bọn chả ra gì. Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất.
Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Bình xăng vẫn còn một nửa, tha hồ mà đi.
Tại sao mọi người lại ngủ được. Nhà văn nhắm mắt lại. Là ích kỷ, rất ích kỷ.
Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Còn lười và nhát, thì chịu.
Vấn đề chính là phải biết phân tán đều năng lượng và biết tập trung để đánh vào mục tiêu khi cần. Có những loại người không hạnh phúc được, khi hèn. Vẫn tin là đủ sức kiếm nhiều tiền trong tương lai.
Đến lớp để bác yên tâm và không vặn hỏi sáng nay đi đâu?. Thôi nhé, cất ngay đi. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ. Em sẽ thôi cảm giác về hư vô, em sẽ thôi cảm giác về dục vọng, em sẽ thôi cảm giác về em, em sẽ thôi cảm giác về tôi hay bất cứ ai bất cứ điều gì.
Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng. Phần nào vì thoát khỏi mớ suy nghĩ luẩn quẩn một mình. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.
Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác. Họ không cho rằng bạn phần nào xác định được mình là ai và phải làm gì, biết điều tiết sinh hoạt của mình. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.