Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có.
Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết. Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.
Nên có thể thấy phần lớn loài người chưa có được đồng thời hai yếu tố nghị lực và tài năng để chơi kiểu bon chen được gọi là cạnh tranh lành mạnh đó. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ. Nghe rõ chưa? Mất giấc mơ rồi sao mày còn chưa tỉnh?
Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch.
Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần. Cả món tinh thần cũng thế.
Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén.
Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Xung quanh là người. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Ngôn từ không có gì mới. Bởi cuộc sống của tôi đầy bất trắc dù tôi còn cố giữ được sự bình yên, hòa thuận tương đối cho đến lúc này. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.
Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ. Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra.