Pikka On

Em trai nứng cặc thông lồn chị gái cực phê

  • #1
  • #2
  • #3
  • Anh không còn việc gì làm nữa, chỉ còn chờ cái chết nó từ từ tới. Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng. Và đuổi người người đànbà không nhà ấy ra cửa.

    Một sáng kia, tôi đến Ngân hàng Thương Mại và Kỹ nghệ để vay một số tiền nhỏ làm lộ phí tới Kansas City, tìm việc làm. Sáng hôm sau, thay đổi hẳn. Mới đầu bán được ít lắm, ông đã sợ mất chỗ làm.

    Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Nhưng phần đông chúng ta không làm vậy. Tôi chuyên bán cho các luật sư một loại sách gần như là cần thiết cho họ.

    Các bà chẳng bao giờ thấy hết việc cả và lúc nào cũng lo lắng chạy thi với kim đồng hồ. Lập tức, ông già đáng thương này nhoẻn cười và bảo tôi: "Trời hôm nay đẹp quá nhỉ". Họ ăn rồi, bàn tán hàng giờ về những kinh nghiệm trong ngày.

    Ông Charles Schwab cũng nói với tôi đại loại như vậy. Lệnh trên bắt tôi coi việc vận tải những chất nổ. Ông giúp việc cho công ty Fidelity ở Philadelphie và mỗi năm ký được một triệu Mỹ kim hợp đồng bảo hiểm.

    Bãi sa mạc không thay đổi, những người da đỏ cũng vậy. Chắc bạn ngạc nhiên, sao tôi lại cho chương này vào một cuốn sách nghiên cứu về ưu tư? Không có chi lạ đâu, vì có biết bao nỗi lo lắng, ân hận, oán hờn sinh ra do sự oán ghét công việc phải làm. Rồi một đêm sau, bỗng dưng tôi mở cuốn "Quẳng gánh lo đi và vui sống" mà người ta đã phát cho tôi trong khi theo lớp giảng của ông Carnegie về thuật nói trước công chúng.

    Tôi nghe bà kể lại chuyện ấy cả chục lần rồi. Cánh đồng tươi thắm cười đón gió xuân đấy, nhưng trong hoa, sâu đã lẳng lặng đục nhuỵ và hút nhựa không ngừng. Suốt mấy giờ liền, tôi cứ nghĩ đến con người tàn tật mà vẻ tự mãn đã lộ ra mặt như vậy.

    Bạn đối với họ ra sao? Bạn lãnh đạm ngó họ, hay cảm thương tự hỏi họ có uẩn khúc chi mà chán chường đến vậy? Như người phu trạm chẳng hạn, mỗi năm đi hàng trăm cây số, mang thơ lại tận nhà bạn, có bao giờ bạn thấy thương người đó hoặc tha thiết muốn biết tình cảm họ ra sao không? Có bao giờ hỏi họ "đi nhiều như vậy có mệt, có chán không?". Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J. Tại sao tôi lại gặp phải tai ương này? Tôi có làm điều gì ác đâu? Tôi nghẹn ngào khóc suốt một ngày.

    Người Trung Hoa nói một bức vẽ giá trị hơn một vạn tiếng nói. Nhưng bà không chịu để ai thương hại mình, bà nhất định không để cho cố tật này làm bà trở thành một phế nhân. Không ai có đủ khí lực và nghị lực để vừa chống cự với một tình thế không tránh được, vừa tạo một đời sống mới đâu.

    Có thể rằng tôi không theo đúng chương trình ấy nhưng tôi cũng phải lập nó. Muốn thế bà chỉ cần bắt đầu có những cử chỉ vui vẻ như để phân phát tình yêu cho con cái mà đừng phí tâm nghĩ tới nỗi khổ để tự làm cho đời mình thêm chua xót. Không bao giờ! Không bao giờ! Không bao giờ!!! Trong 15 giờ đồng hồ ấy tôi đã học được về nghệ thuật sống nhiều hơn là học sách vở tại trường đại học Syracuse trong bốn năm".

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap