Quá ngu dốt để biết nhanh chóng sử dụng cái vật chất có thể san sẻ ấy mà nhân lên những hạnh phúc tinh thần. Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc. Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Nhưng mưa dầm thấm lâu. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ.
Không biết bác có nhớ chuyện này không. Bạn thúc thủ trước nó, bó tay trước nó. Nên quả thực thế giới của bạn có nhiều cái ngu và đầy bệnh.
Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Tôi từng nghĩ tôi sẽ giằng lấy một thanh kiếm và dồn hết lực cũng như sự dẻo dai, những năng lượng ngầm của mình để chém chúng khi chúng giở trò. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Bạn cần trả công và cả tự do. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện.
Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Bác tôi bảo: Chào chú đi con.
Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Bạn, nghĩa là những ai đọc xong nó không coi tôi là thằng hâm, thằng điên, thằng gàn dở, thằng đểu hoặc thằng hèn.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Để cháu ăn cơm xong em bảo cháu lên. Anh họ và chị út ngồi vào bàn.
Mẹ bảo: Bây giờ con như nhảy qua một bức tường, chỉ cần bếch đít một chút là vượt được. Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Đôi lúc bạn nhận được một vài sự coi trọng về nghệ thuật.