Pikka On

Đụ em người mẫu chân dài hàng ngon

  • #1
  • #2
  • #3
  • Một hôm, tôi gặp một người trước làm biện sự một hãng cho mướn nhà, tôi hỏi ông ta có thể cho tôi biết nhà tôi ở, tường xây bằng gạch đặc hay gạch rỗng. Làm không được, thì ta sẽ thui thủi trên đường đời. Buổi tối, vẫn điệu đó.

    Một hôm, tới một sở thông tin, tôi hỏi một thầy ký chuyên môn tiếp khách, chỉ cho tôi phòng làm việc của bạn tôi, ông Henri Souvaine. Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi. Cửa he hé mở, để thò cái mũi của một bà già ra.

    Chúng ta thích sống trong những tin tưởng mà chúng ta đã quen nhận là đúng rồi. Bản tính loài người như vậy. nhảy chồm chồm lên, vừa chạy lại tôi vừa giơ quả đấm vừa la, mạt sát máy của tôi rồi kết luận:

    Rồi ông trưởng tòa chỉ cho họa sĩ cách nuôi chó lại cẩn thận đánh máy lên giấy, sợ ông này không nhớ hết. Tôi không cãi lời ông, chỉ hỏi xem nhiệt độ trong xưởng là bao nhiêu. Hôm sau một bà khác lại coi những tấm màn đó, ngắm nghía, tấm tắc khen và tiếc không có tiền sắm nổi.

    Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả. Một ông bạn của tôi, đã bốn chục cái xuân xanh, gần đây mới đính hôn cùng một cô, và vị hôn thê của ông khuyên ông học khiêu vũ - kể cũng hơi trễ! Câu chuyện đó xảy ra hồi chiều, trước khi kíp làm đêm tới xưởng.

    Trước hết: ông nghe câu chuyện của tôi từ đầu chí cuối, không nói nửa lời. Không phải chỉ các danh nhân mới thích được người ta nghe mình nói đâu; về phương diện đó, thường nhân cũng như họ. Một lần được ông tiếp, tôi hỏi ông bí quyết của sự thành công đó.

    Nhưng có tới một triệu người ấn Độ, khinh bạn tới nỗi không chịu mó tới thức ăn mà bóng nhơ nhớp của bạn đã phớt qua; vì sợ lây cái nhơ nhớp qua họ. "Bạn nên lịch sự và có lễ độ với người bạn trăm năm của bạn". Tôi biết chắc rằng nếu trước kia tôi không kiếm được cái sở thích của ông và làm cho ông vui lòng ngay từ lúc đầu, thì ông không cho tôi được một phần mười những cái ông đã cho tôi".

    Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa. Xa vọng mà giữ được trong những giới hạn cho vừa phải thì tốt nhiều hơn là hại. Còn bốn tháng nữa mới hết hạn mướn theo hợp đồng, mà người mướn đã muốn dọn ngay đi và cố nhiên đòi hỏi giao kèo.

    "Quả thật tên tôi hơi lạ. Tôi khiêu vũ theo một lối cổ từ hai chục năm về trước. Ghế xấu, chỉ đáng giá một đồng một chiếc, nhưng ông Eastman là người đã kiếm được cả trăm triệu bạc vinh hạnh khoe những chiếc ghế đó lắm, vì chính tay ông đã sơn nó.

    Thì ra ngài Tổng thống kêu nó, cho nó hay rằng hiện có một con chim đa đa đậu trong sân cỏ, và nếu nó muốn coi thì ngó ra sẽ thấy. Đàn bà biết rằng đàn ông biết những điều đó. Lần sau trở lại nghe ông ta tiếp tục cuộc diễn thuyết giông tố của ông.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap