Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Chứ không phải hắn leo lên giời. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.
Tôi yêu và thương bác tôi. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.
Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Tin một chút, một chút thôi, em ạ. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:
Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Cái thùng rác lở loét hơn. Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Chắc là có những đôi mắt du lịch nhìn ra xa xăm. Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho.
Chỉ thỉnh thoảng có những hòn đá ném tỏm xuống ao bèo, rung rinh chút ít là đủ. Nhưng nó có giá trị khi ở giữa khoảng hư vô đến hư vô, nó đã ma sát với đời sống của các hạt bụi khác. Và thế là xảy ra những thảm trạng.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Nhưng bạn biết, sẽ có tiếng chuông điện thoại, tiếng chuông cửa. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật