Vụ làm ăn đó lớn lắm, vì giao kèo sẽ thi hành trong một năm. Khi bạn giận dữ với ai, trút được cơn thịnh nộ lên đầu người đó, bạn thấy hả dạ lắm. Khi Tổng thống Wilson mời ông Mc.
Chưa bao giờ người ta nghe ông khen những người giúp việc ông như vậy. Nhớ được tên đó, đọc nó được một cách dễ dàng, tức là khen người đó một cách kín đáo và khôn khéo. Và ông không bao giờ quên chuyện đó hết.
Cho nên nếu có siêu nhân nào tìm cách tận tâm giúp người mà không vụ lợi, thì trong công việc của ông chắc là ít ai cạnh tranh lắm. Abraham Lincoln nói: "Ai cũng muốn được người ta khen mình". Cho nên, ta càng làm cho một người nói nhiều tiếng "có" bao nhiêu thì người đó càng dễ thuận ý theo đề nghị của ta bấy nhiêu".
Cả hai đều trái ngược nhau về mọi phương diện, nhưng có chỗ này giống nhau: Hạnh phúc hoàn toàn trong gia đình. Thôi, cha con mình quên hết những chuyện khác đi. "Tôi lại thêm rằng, tôi hiểu lòng ông ấy lắm và ở địa vị ông ta, có lẽ cũng hành động như ông.
Một người học trò của tôi, có đứa con làm biếng ăn. Sau cùng, nếu biết vuốt ve chiều chuộng vợ thì bảo sao vợ nghe vậy, không cãi lại nửa lời, và có muốn bịt mắt họ cũng được nữa. Cũng có một người kỵ hiến binh đi coi rừng nhưng y không làm tròn phận sự, cho nên những đám cháy vẫn tiếp tục.
Những đức lang quân ở Mỹ nên noi gương bà. Rồi ông gọi cô thư ký của ông, và đưa tôi một cái giấy đặt hàng 35. Xin đáp: Bất kỳ lúc nào và bất kỳ ở đâu.
Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không ai nghe rõ được cả. Nhưng nếu ông quyết giữ cái giá mới đó thì xin ông lấy một mảnh giấy và chúng ta cùng xét xem lợi và hại ra sao". Bạn hãy tự nhắc luôn luôn rằng: "Hạnh phúc của ta, sự thành công của ta, danh vọng tiền của của ta phần lớn đều do sự khôn khéo trong khi giao thiệp với người mà có".
Tại sao không đem ra nói trước đi? Một người tự phụ là nhà quảng cáo chuyên môn, tất phải ngu độn lắm mới vụng về như vậy). Chúng ta đã cho ông hay trước rằng công việc ông làm chỉ tạm thời thôi. Ông giảng giải với họ một cách thân mật, khéo léo đến nỗi thợ đình công trở lại làm việc mà không hề nhắc tới sự xin tăng lương nữa, mặc dầu trước kia họ chiến đấu dữ tợn như thế.
Tôi ngạc nhiên nghe chúng vui cười giòn giã. Giường chở về nhà rồi, đứa nhỏ chạy kiếm ba nó, khoe: "Ba, ba, lên coi giường của con đi, chính con đã mua đó!". Xin lựa lấy một, vì được cả hai là đều hiếm thấy lắm.
Ông lại khuyến khích cho ông chủ nói. Bệnh nhức răng giày vò người đó hơn là cảnh đói kém làm chết cả triệu dân Trung Quốc. Người kia vâng lời, theo ý ông và có công giúp ông nhiều nhất trong cuộc vận động bầu cử đó.