Và cũng đồng thời vào lúc đó, bài phát biểu gây chấn động lớn ở các giảng đường đại học và đăng tải trên các tạp chí kinh doanh và giáo dục danh tiếng. Thiếu nguồn lực đầu tư, Apple phải lần lượt sa thải nhân viên. Ông biết rằng có hàng trăm người mê phần mềm nhưng không giống như Woz, họ không thích sản xuất máy tính mà chỉ muốn sử dụng nó để lập trình.
Họ cung cấp phần mềm, huấn luyện những giáo viên miễn phí và theo dõi điều này trong vài năm sau. Còn iRevolution là cuộc cách mạng iPod và iPodism là tôn giáo iPod. Điều đó sẽ gây khốn đốn mọi người.
Trong đường chạy dài, chúng tôi sẽ phải cạnh tranh dữ dội. Chương trình thành công vang dội đã khẳng định việc hướng đến giáo dục đã góp phần thành công rất lớn vào doanh thu cho máy Apple II và mục tiêu hướng đến giáo dục của chiếc máy này là một quyết định đúng đắn. Nó làm thay đổi thế giới.
Steve Jobs cho rằng, trong số những thói quen khác nhau thì “từ chối một ngàn thứ” để tập trung vào một thứ là “quan trọng thật sự”. Và ông ấy đã phải làm việc rất vất vả cho ngày chúng ta có máy Ipod để nghe nhạc hay ngồi làm việc hạnh phúc cùng chiếc máy tính hình quả táo bị gặm dở. Theo chương trình, Jobs sẽ có một buổi ăn bàn chuyện kinh doanh trong chương trình vào buổi tối.
Câu nói đó để lại ấn tượng lớn với tôi, và trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi ngày để tự hỏi mình: “Nếu hôm nay là ngày cuối của đời mình, liệu mình có muốn làm những việc hôm nay mình sắp làm không?”. Họ có những con người có thể chọn một người mang đến sự thành công trong số 5. Jobs bấm vào nút thang máy để đến tầng 4, văn phòng nhỏ của ông đã được đặt ở đó.
Họ đã phác thảo một lá đơn để làm nên sự thay đổi này. Thời gian học ở trường quá nhiều, họ thiếu những trải nghiệm thực tế. Người ngoài đầu tiên được xem mẫu quảng cáo mới của Apple là Katie Hafner, phóng viên tờ Newsweek.
Vai trò của Mike Evangelist là tắt máy chạy bản demo trong trường hợp kỹ thuật trục trặc với phần mềm hoặc nếu Steve muốn thay đổi. Theo Jobs, đó thật sự là một sự “mở rộng giá trị” mà không phải ai cũng thường xuyên có được. Macintosh đã chiếm 33% thị phần ngay bây giờ, có thể thậm chí còn cao hơn, có thể hơn cả Microsoft nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ biết đến điều đó.
Vào những năm 1970, 1980, nó là người mở đường cho ngành máy tính. Nó phải rẻ để mua, đó là điều mà chúng tôi muốn làm. Nhiều hãng đã giảm bớt quá trình nghiên cứu và phát triển để tập trung vào gia tăng tiền lãi cho sản phẩm hiện hữu.
Trong đường chạy dài, chúng tôi sẽ phải cạnh tranh dữ dội. Chẳng dễ dàng gì gia nhập nhóm Macintosh. Cách duy nhất để làm được những điều vĩ đại là yêu việc mình làm.
Ngày đó, Steve rất cẩn thận, xem xét rất nhiều mặt của chương trình. Đừng để những ý kiến ồn ào xung quanh đánh chìm tiếng nói bên trong bạn. Vấn đề là, không ai ở Apple có suy nghĩ làm sao để sáng tạo ra một Macintosh kế tiếp.