Mở cửa ra, bà Webster thấy một thân hình nhỏ bé, ốm o, "chỉ còn xương với da, không đầy 50 kí lô, trông ghê sợ". Kinh nghiệm đó dạy tôi một bài học mà không bao giờ tôi quên. Brill: Một tín đồ chân thành không bao giờ mắc bệnh thần kinh".
Trong đoạn cuối bài diễn văn đó, ông nói rằng, cách hay hơn hết và độc nhất để sửa soạn ngày mai là đem tất cả thông minh, hăng hái của ta tập trung vào công việc hôm nay. Cho rằng có người vu oan, nhạo báng, lừa dối hay chơi khăm bạn, và cho rằng người đó là bạn thân đi nữa, bạn cũng đừng nên than thân trách phận. Eberly trả lời các bạn.
Ông bảo một nhóm sinh viên làm những chắc nghiệm mà ông biết trước rằng họ không thích chút nào hết. và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư. Ông giải thích rằng qua thời kỳ đau khổ, ông trấn tĩnh tinh thần và bắt đầu sống trong một thế giới mới.
Rồi y trở lại phản ông, tố cáo ông, nói xấu ông, người đã cứu y khỏi khám. Cảnh chết chóc và đau lòng xẩy tới bên hàng xóm. Mỗi ngày ta phải lại đây bán bánh "nhà làm" mới được".
Chúa đã dạy một bài học thực nghiệm vô giá. Mỗi đêm, ông nghiêm khắc soát lại những hành vi của ông. Ta nên nhớ rằng lòng biết ơn là một đức tính cần phải được bồi dưỡng; vậy muốn cho con cái ta có đức tính ấy, chúng ta phải làm gương cho chúng.
Tại sao lại giản dị như vậy? Đó là nhờ luật sau này, một trong những luật quan trọng nhất mà các tâm lý gia đã tìm ra được; óc người ta, dù thông minh đến đâu đi nữa, cũng không thể đồng thời nghĩ đến hai điều. Vài tuần sau, tôi chống nạng đi được. Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó.
Chắc chắn là tôi đã chết điếng. Người đó làm nghề buôn đường. Vậy phải làm sao? bạn có thể lại hỏi một phòng dẫn nghề nghiệp [39].
Tôi tạm gọi bà là Mary Cushman vì con cháu bà có thể buồn lòng khi thấy tên thiệt của bà in trên sách. Tôi bảo họ: "Bệnh ông có thể hết được nếu ông theo đúng phương sách trong hai tuần: ông ráng mỗi ngày nghĩ cách làm vui lòng một người khác". Một khoa học mới nhất, khoa tinh thần bệnh học bây giờ cũng dạy những điều Chúa Giê Su đã dạy.
Tôi dự hàng chục cuộc hội họp và quyên tiền giúp hội Hồng thập tự. Sau ông nghĩ ra một cách làm cho cái khu đất cằn cỗi, phản chủ ấy thành một xí nghiệp phồn thịnh; ông nuôi rắn làm thịt, đóng hộp bán. "Lớn lên, tôi kết hôn với một người chồng cao niên.
Hai cái tang kế nhau, đau đớn thay! Ông mất ngủ, mất ăn, cũng không nghỉ ngơi được nữa. Họ bị đè bẹp dưới sức nặng của những lo lắng về quá khứ lẫn với tương lai. "Khổ trí vì thấy một đống công việc bó buộc phải làm gấp cho xong, nội trong ngày".