Chẳng hạn như việc của các thiếu niên bây giờ là lái xe như điên, cư xử ồn ào. Chúng ta được huấn luyện để trông chờ những giải pháp tức thời. Chúng ta có xu hướng hành động như thể là mình rất dễ bị xúc phạm và cần phải được bảo vệ, đặc biệt là trong các hoạt động liên quan đến nỗi sợ bị từ chối.
Trẻ con nhận thấy ở cha mẹ chúng điều này và cũng bị ảnh hưởng. Bạn có thể đọc tên họ trên một bức tường bằng đá granito đen ở Washington. Cuộc trò chuyện với cha tôi quả thực là khá khó khăn.
Mọi thứ ở thời xa xưa, không thực sự tốt đẹp hơn như vậy. Lái xe khi đang say, các bệnh liên quan đến hút thuốc hay béo phì, tai nạn do sử dụng vũ khí. Cài mà tháng năm dạy tôi về Gordon Livingston là dù tình hình có tồi tệ đến đâu cũng không thành vấn đề, những điều mà chúng tôi chia xẻ giống như là cô bé Alice ở xứ sở kỳ diệu.
Lý do tại sao mọi người dễ dàng thoả hiệp với những người có quyền lực đó là vì nỗi sợ «Giá của tội lỗi là cái chết». Có thể đây chính là một ví dụ tốt về việc chúng ta đã trưởng thành lên. Chúng ta đang đối mặt với sự nhầm lẫn về vai trò của nghịch lý trong cuộc sống của chúng ta.
Gần như tất cả mọi hành động của con người đều là một cách qua đó biểu lộ việc chúng ta nghĩ gì về bản thân. Người ta thường cảm thấy sự chán nản vô hình khi phải đối điện với một thanh niên bi quan. Thường thường, qua cuộc sống của cha mẹ chúng ta, chúng ta biết thật vô ích để làm một cuộc điều tra hay bắt chước vì phần lớn những điều chúng ta biết đều tới qua một tiến trình thử nghiệm và lầm lạc đau đớn của chính chúng ta.
Ý nghĩ cho rằng những người lớn tuổi có thể đem lại điều gì cho thế hệ trẻ nhờ sự thông thái và kinh nghiệm sống của họ ít khi được xem xét đến. Bất cứ lúc nào, như nó thường xảy ra, tôi chỉ ra cho mọi người khe hở giữa lời họ nói và cái mà họ thực sự làm, họ luôn tỏ ra ngạc nhiên và đôi khi nổi khùng lên cho rằng tôi sẽ không nhận thấy giá trị thực sự của những gì họ dự định làm mà thích tập trung vào một sự giao tiếp đáng tin cậy là hành vi. Có một loại cam kết để không thay đổi trong gia đình.
Tuy nhiên, mặc dù những người mà tôi nói chuyện cùng có đủ can đam để tự xác định ra là bản thân cần được giúp đỡ lại làm những điều lặp đi lặp lại ngày hôm nay những cái họ đã làm ngày hôm qua và có thể là năm ngoái! Công việc của tôi là chỉ ra điều này và làm họ tự hỏi rằng nên làm gì để có thể tạo ra sự thay đổi thực sự trong hành vi của họ. Thật khó để xua tan sự bi quan, chúng thường ngăn cản và do đó miễn dịch đối với sự ngạc nhiên đầy bất hạnh. Cái mà chúng ta cần tìm hiểu ở đây là sức mạnh tâm lý của những thói quen.
Cảm thấy tồi tệ ư? Uống thuốc này. Hai câu hỏi quan trọng nhất của cuộc sống là «tại sao có?» và «tại sao không?». Câu hỏi sau có bao hàm sự liều lĩnh.
Thường thì một bên tỏ ra ít bộc lộ tình cảm và sự kính trọng hơn bên kia. Nhiều người trong số họ đã nhận được những lời động viên. Giống như những phúc lợi xã hội khác, những người được đền bù đó cảm thấy mình vô dụng và không thể chấm dứt được những cảm xúc này, làm cho cảm xúc đó tồn tại dai dẳng.
Đây chính là cuốn sách mà tất cả chúng ta đều có thể tiếp cận khi chúng ta cần một giọng nói quan tâm – như tôi thường lần giở tập thư điện tử và thư qua bưu điện – khi tôi cần một giọng nói chắc chắn và đáng tin cậy, đầy hy vọng nhưng không phải lúc nào cũng sẵn lòng đưa ra sự bảo đảm. Vấn đề của những người lớn tuổi thường nghiêm trọng nhưng ít khi thú vị Người ta thường gọi chúng bằng những tên tắt như MPD, BPD, ADD và vân vân.