Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Và thế là xảy ra những thảm trạng. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Rồi từ ngày vợ ốm, nhà văn phải dùng hết số tiền dự định cho cuộc đổi đời. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ.
Tôi thấy xã hội này khổ và cần làm cho nó bớt khổ càng sớm càng tốt. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Phải hết sức giữ gìn. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.
Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.
Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.
Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp.
Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được.