Được bạo lực hơn? Lộc xộc loạch xoạch toành toạch. Mọi thứ đều không mới. Chỉ là chuyện phiếm thôi.
Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Nó dễ là một cú sốc nếu không chuẩn bị kỹ. Kết luận: Con hứa với bác gì nào? Chị út mớm: Lần sau cháu không thế nữa, hứa đi. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Đời đang cũ nhưng vì cũ mà có quá nhiều cái mới rình rập, chờ đợi. Nhiều điểm rất giống tôi. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ.
Như một thứ bạn bè cho xôm tụ. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Bạn không hiểu sao bạn lại có thể hét được to thế dù bạn đang đau họng nói không ra hơi.
Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Tôi không có bản lĩnh. Tôi ngồi trên nó, đút tay vào túi và nhìn ra xa xăm.
Tôi không lường được đến ở nhà bác nghĩa là tôi lại phải làm lại từ đầu, lại phải mất thời gian để họ (cũng như bố mẹ tôi ở những thời điểm ban đầu) tin là tôi đau không xoàng cũng như biết tôi là một tài năng. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn.
Tôi chỉ ủng hộ dân chủ và những anh có vẻ hợp với chiêu bài dân chủ của tôi. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ. Chỉ có một cách để giữ danh dự là làm cho chúng chùn bước.
Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân.
Nhà văn bỗng thèm nụ cười trong im lặng của nàng. Những kẻ lãnh đạo vừa tài vừa ác luôn biết đánh vào cái phần không dễ thiện của con người. Càng kéo nó càng lùi lại.