Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Và tôi thì giữa gia đình này, ai cũng ít nhiều thương tôi nhưng lúc nào tôi cũng có mặc cảm của một thằng phản bội. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.
Họ không đấu súng đấu gươm mà đấu trí. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Quả thực lâu lâu cũng thành quen.
Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ. viết bị bắt gặp sẽ dễ bị bảo thôi đừng viết thế đợi thì làm gì ạ làm gì cũng được nhưng đừng viết Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi.
Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa.
Anh họ đưa chị út lên tăcxi về. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề.
Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng.
Ba năm… Ba năm thì không tính được. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Bạn muốn về nhà viết quá. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.