Cho nên nếu bạn và tôi, ta có ưu phiền thì cứ nhớ tới phương thuốc cũ kỹ nhưng rất công hiệu ấy, là bày ra việc làm. Rồi khi đọc cuốn Quẳng gánh lo đi, tôi thấy hết ưu tư, nhẹ hẳn người. Cả nhà đều được vui vẻ vì hết rảnh để lo nghĩ rồi.
Tôi không tự chủ được tư tưởng. Làm sao luyện được chí đó? Bằng cách luôn tự nhắc nhở rằng những nguyên tắc trong cuốn này đối với bạn quan trọng vô cùng. Ông ta lại hỏi đến những thư chưa đáp.
Như trên kia tôi đã nói, ông hiện nay là một trong những nhà doanh nghiệp Mỹ lớn nhất ở Châu Á. Mỗi buổi sáng tôi tự nhủ: "Ngày hôm nay là một đời sống mới". Tương lai là hôm nay.
Mà thiệt ra - lời bà nói- nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng và làm cho tôi xúc động mạnh tới nỗi khỏi bệnh, thì có lẽ đời tôi tuy sống cũng như chết. Đó là bước đầu đưa tới hiệu năng". Vậy mà Thượng Đế vẫn nuôi chúng.
Chỉ có cái nhan sắc giúp ta được việc. Thể lực đó, tôi đo bằng mày lực kế (dynamomètre) mà tôi bảo họ bóp hết sức mạnh. Bác sĩ Kleitman cũng nói rằng những người lo vì mất ngủ, thường lại ngủ nhiều hơn là họ tưởng.
Có nhiều người cần phải ngủ nhiều hơn kẻ khác. Lòng tự ngờ vực sẽ tạo ra nhiều nỗi ngờ vực khác. Các ông thầy võ Nhật dạy các môn đệ phải "mềm mại như cây liễu, đừng cứng cỏi như cây tùng".
Tôi nhiều lần đứng trong Công viên Quốc gia Jasper ở Gia Nã Đại, chiêm ngưỡng vẻ đẹp xán lạn của một trong những ngọn núi đẹp nhất Mỹ Châu. Hồi đó, khoảng 14 tuổi, ông học trường Hải quân Dartmounth ở Devonshire. Bác sĩ Edmund Jacobson ở trường Đại học Chicogo còn đi xa hơn nữa.
Khi mặt trời chớm mọc thì tôi gần như đau, vì mệt cũng có, vì lo cũng có. Đã bắt buộc phải làm công việc buồn tẻ này, nên anh quyết làm cho nó hoá vui. Nhưng may có hai điều làm cho tôi không tự tử là nếu tôi chết thì các em tôi sẽ khổ lắm và tôi không có đủ tiền để lại cho họ làm ma tôi.
Xin bạn cho tôi nhắc lại câu đó: "Nếu dùng hết thời gian vào việc tìm tòi những sự kiện một cách vô tư khách quan, thì khi nhận thức những sự kiện ấy, ưu tư sẽ tan dần đi". Nhưng biết lợi dụng những thất thế mới là điều cần thiết. Nhưng không ai chịu nuôi tôi và em tôi hết.
Tôi ghi tâm tạc dạ bài học ấy. Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo. Bệnh ấy do nghi ngờ, do dự, sợ sệt quá mà sinh ra.