Bây giờ những kẻ cầu bơ cầu bất còn lương thiện ngủ đâu? Chỉ là một thắc mắc, đừng gọi đây là một niềm trăn trở. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Tôi không hề phản đối. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi.
Có thể họ ngấm ngầm bắt tay nhau để xoay thế giới theo quỹ đạo họ muốn. Người gác sở thú hỏi: vào trường hợp của cô, cô có ra vì mấy hạt lạc không. Phải có mối quan hệ.
Dù không bao giờ có tận cùng. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Thấy mặt mình mát lạnh.
Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Và dễ sống hơn một chút. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Nó tiết ra những chất tạm lãng quên hết đớn đau.
Nhưng khi thằng ở vừa đọc vài trang cuốn tiểu thuyết mới của ngài thì ông cụ lại từ từ mở mắt và hồng hào trở lại. Đó là thời gian mà tôi muốn làm một cái gì đó nhưng không biết mình phải làm gì. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện.
Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
Dù lúc đó chả nghĩ gì. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài.