Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Nước mắt tôi lại rơi. Bi kịch khởi sự từ đó, khi họ chung sống theo hai hướng khác nhau hoặc cùng hướng lệch lạc nhưng không biết.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Dù cái sự ôm ấp, vuốt ve này chỉ đơn giản là những biểu hiện thân thiện. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.
Giấc mơ cũ rồi mà. Những đoạn vỉa hè rộng, chiếu được trải ra, người nằm ngồi la liệt. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.
Ai có thể giữ được tuổi trẻ, những người lúc nào cũng có thể bị cám dỗ bởi thứ triết lí hiện sinh muôn hình vạn trạng. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.
Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Bác cũng hiểu, vứt điếu đi. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp.
Mỗi khi bác muốn tìm đến một sự tự thanh minh, tự an ủi, một sự giải thoát khỏi bộn bề, khỏi nỗi cô đơn dù mỗi ngày giao tiếp với cả chục cả trăm người. Nhất là những mặt còn lại của đời sống. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Nhưng nó không còn ở đó.
Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Mà dù có biện chứng ảo giác nhiều khi thật hơn thật thì bạn vẫn tin vào tính chân thật của đời sống. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Cười vui cho dễ sống. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt.