Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Tay không nhấn mạnh chăng? Thử viết nắn nót xem nào.
Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Anh ta thả miếng ni lông trắng đục ấy xuống dưới chân. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được.
Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Thôi nhé, cất ngay đi. Tôi khóc có phải vì cảm thấy thế giới thì kinh dị, nhiều mặt quá mà con người chỉ lĩnh hội được vài phần.
Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Em chỉ thích những anh nho chín. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.
Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Nếu bạn bị mắc lỡm ngay ở những bài lựa chọn thật ảo đầu tiên, bạn thường khó tránh khỏi lựa chọn sai.
Có thể chúng đem lại thêm sự hoang mang. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá. Con đường khá ổn, nhưng vẫn bụi.
(Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Và cô bạn ấy phá lên cười. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử. Điều khiển người già bằng những nơi an dưỡng nhàn nhã. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.
What Ive felt what Ive known never shine through what I know À, nãy giờ quên chưa xin lỗi anh bạn vô danh bên trái. Nếu giả thuyết đó sai thì coi như đây là một bài toán giải hỏng ngay từ đầu.
Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Và nếu ông chỉ đến đó có một mình thì có phải sướng không? Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.