Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. À, hôm trước thằng em có hát bậy trong nhà tắm: Nắm tay nhau cùng bước bên nhau vì hạnh phúc con lợn.
Ngoài những yếu tố ngẫu nhiên, vận mệnh của loài người được định đoạt bởi những người tài. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin.
Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Có phải tôi nói đâu.
Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày. Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế. Cớ gì mà không dám nói.
Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Hoặc sẽ bắt mình quên.
Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Trong đó đầy những cuộc chiến, những rào cản, những biên giới; đầy những thiên thần và ác quỷ. Và với nhiều người, học không có gì ngoài nghĩa đến trường và ngồi vào bàn.
Đây chỉ là một sự sống sót qua vài cạm bẫy đầu tiên. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Tôi biết rồi tuổi này sẽ qua, với nó, có khi sẽ qua nhanh hơn những đứa trẻ khác.
Bố cười: Chen lấn như thế, có mà đi. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Còn tôi, chưa đến lúc.
Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Con mèo nằm trên nóc tivi.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.