Bạn nên tạo thói quen tưởng tượng. ” – Phượng “Sài Gòn” gợi ý. - Hôm trước anh hẹn với đối tác ở một nhà hàng Việt, anh vô tình được nghe lại bản nhạc Phút Ban Đầu, bài hát kỷ niệm của hai đứa mình và anh…
Tay nghề tuyệt vời của anh đã vang đến tai của một khách sạn 4 sao “Super Pit Tokyu” ở Tokyo, họ mời Tsugitaro đến và đánh giày cho khách hàng của họ. Cách đánh giày của anh đúng là có một không hai: không dùng bàn chải mà thay vào đó anh dùng vải bông quấn quanh ngón tay trỏ và ngón giữa của bàn tay phải, xi đánh giày cũng tự mình điều chế. Mù màu nhưng thích màu mè.
Cái mùi hơi đất bốc lên sau những cơn mưa đầu mùa có thể khiến cho nhiều người cảm thấy khó chịu, nhưng đối với tôi nó lại mang đến một cảm giác khác, một cảm xúc lạ, Hôm nay là Mồng 1 Tết, như thông lệ hàng năm, mẹ con bé Bông dậy từ 5h sáng, làm một ổ bánh thật to để chuẩn bị mang về làm quà cho ông bà ngoại. Tôi còn nhớ như in, đó là lớp 1A.
Trong mắt mọi người họ là những con người thành đạt, những tưởng dù có mơ cũng không dám nghĩ đến một ngày mình được như vậy, nhưng không ai biết trái tim họ bất hạnh hơn bất cứ ai, những vết thương hằng sâu đến nỗi họ không còn cảm giác và thậm chí quên mất rằng… mình có một trái tim. Ghét sự lãng mạn nhưng lại luôn tìm kiếm nguồn cảm hứng từ nó. Tình yêu là khi bạn đói bụng nhưng vẫn thích thú ngồi nhìn một ai đó ăn chiếc bánh do chính tay mình làm ra.
Hôm nay là Mồng 1 Tết, như thông lệ hàng năm, mẹ con bé Bông dậy từ 5h sáng, làm một ổ bánh thật to để chuẩn bị mang về làm quà cho ông bà ngoại. Thôi, lát trưa qua nhà tôi “đánh một chầu” đi, thằng em bên Úc mới gửi về chai Hennessy, loại thượng hạng nha! Rồi cả bọn phá lên cười.
Hên là chuẩn bị sẵn hết, đúng là “thần cơ diệu tính”… Mà sao chẳng thấy trả lời, kỳ cục, một lời cám ơn cũng khó khăn đến vậy sao? Không lẽ cô ấy tuyệt tình đến thế? Lúc bạn biết khái niệm chạy rodai, biết đi thế nào để ý bị công an để ý, biết thay nhớt sau mỗi 2000km cũng là lúc bạn buộc phải nghĩ đến việc dùng một chiếc xe mới (hoặc đi bộ). - Khi học xong và đi làm bạn đặt mục tiêu 10 năm nữa phải có xe hơi để được gọi hai tiếng THÀNH ĐẠT.
Mình phải làm sao đây? hu. Khốn nạn thằng nhà đài, khốn nạn thằng HBO, phim gì không chiếu, chiếu cái phim quỉ gì vậy không biết?! Mà ai bảo mình ngu, biết thế còn ngồi coi làm chi. Một mình ta tìm ta giữa đời.
- Bà về phù hộ tao mày ạ, hồi tối coi film khuya quá ngủ luôn có học được chữ nào đâu – Minh “Lé” khấp khởi. - Người con gái biết quan tâm là người con gái luôn hỏi: "Anh còn tiền hok dzậy?!" Chả việc gì phải cố tạo ra cái dáng vẻ giống giống người nổi tiếng này hay người công chúng nọ, thà xấu như một con người còn hơn là đẹp như một pho tượng.
Cô nhìn lên bầu trời và mỉm cười như vừa hiểu ra một điều gì đó. lúc nào không biết, may mà giật mình tỉnh dậy lúc 11h30 đêm đển gửi tin và post cái entry đã soạn sẵn cách đó hai ngày lên blog. Lại cái trò đó! Năm ngoái cũng chính cái trò này mà cả lớp đã bị Hậu cho “leo cây”.
Hai tiết lịch sử cuối được nghỉ vì cô giáo bị bệnh. - Vừa nói ba Chip vừa lấy tập hồ sơ ra kiểm tra lại lần cuối. Tuy không bị gò bó thời gian hay phải đến trực tiếp công ty như những công việc khác nhưng áp lực của Châu Anh không hề nhỏ.