Pikka On

Phang thiên thần iyona fujii ngại ngùng trước ống kính

  • #1
  • #2
  • #3
  • Tốt hơn là anh nên tập cho nó quen đi". Trời cho ta tài năng nào thì tận dụng tài năng đó. Vì ốm đau hoài, bà Eddy sớm nghĩ tới khoa "chữa tinh thần".

    "Tôi bị tống tiền! Tôi vẫn không tin có thể xảy ra như vậy được. Anh ta mua một quan tài, chở xuống tàu, rồi thương lượng với Công ty để khi chết xác được giữ trong phòng lạnh cho đến lúc tàu về đến bến. Chúng không gieo, không gặt, cũng không phơi, không cất.

    Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận Không cần phải học ở Harvard mới tìm thấy chân lý ấy. Đã 20 năm, tôi chưa bao giờ thấy khỏe mạnh như bây giờ.

    Tôi hỏi bà Kettering trong mấy năm ấy bà có lo buồn không. Bà Webster đáp: "Vậy bà ở chung với tôi. Ông nói: "Trời sẽ lo cho ta".

    Làm gì bây giờ? Đi ngả nào đây? Tôi mê mẩn hàng tuần như vậy. Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn. Ông nhất định không tin, ông đỗ lỗi cho cơ quan thương mãi của chúng tôi ở Nữu ước.

    Tôi thuộc hết những lời chào mời khách hàng, thuộc hết những lời bẻ bai của họ, cả những câu để đáp và thuyết phục họ nữa. Người thứ nhất là ông A. Có đêm tôi đi đi lại lại trong phòng hằng giờ và muốn nhảy qua cửa sổ cho rồi đời".

    Đối với người thường tu niệm, đó là một cách hiệu nghiệm nhất, tự nhiên nhất để tâm hồn được yên tĩnh, thần kinh được nghỉ ngơi. Ông nhắc tên những người da trắng đã giúp ông để lập nên Trường Piney Woods, những người da trắng đã cho đất, và vật dụng làm nhà, lợn, bò, và tiền để ông thi hành chức nghiệp. Ông thuật với tôi rằng hồi thiếu niên, ông hết sức ước ao được yêu chuộng và lừng danh.

    Bạn không cần phải là một danh ca hoặc một nhà cải cách xã hội mà cũng có thể giúp đời trong khu vực riêng của bạn được. Bà Margaret Fuller, người bênh vực nữ quyền nổi danh nhất ở Anh, một lần dùng câu này làm châm ngôn: "Cõi đời ra sao, tôi nhận làm vậy!". Chính là công toi, chào khách năm lần bẩy lượt như vậy làm cho tôi thất vọng.

    Nhưng tôi muốn bênh vực cho một thái độ tích cực, đừng tiêu cực. Ông thiệt không giống ông Shaw, tự cho mình là trung tâm của vũ trụ và phàn nàn tại sao thế giới không tận tuỵ lo hạnh phúc của ông, để cho thân ông phải thành "một cái túi da chứa bệnh tật và âu sầu". Trước kia, hay tin đó tôi đã sợ và mà phát kinh động.

    Phải, nếu ta có những tư tưởng vui vẻ thì đời ta sung sướng, có những tư tưởng hắc ám thì đời ta khốn khổ, có những ý nghĩ sợ sệt thì ta sẽ sợ sệt. Một bữa kia, tôi có dịp phỏng vấn tướng Smealay Butler, "ông già quạu", một nhân vật huênh hoang nhưng đặc biệt nhất của thuỷ quân lục chiến Hoa Kỳ. Năm 1932, bà sống trơ trọi trong một căn nhà có ba phòng.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap