Bạn vừa nghe vừa kiểm kê lại những ý nghĩ hôm qua… Nó bảo: Người ta không thích mách thì thôi. Hóa ra chờ chừng một tiếng trong bóng tối, lại ngủ tiếp được.
Tôi và thằng em lại về. Tôi biết ông rất yêu vợ. Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném.
Tập về thấy tốn nhưng cũng đáng. Có lẽ mình nên im lặng. Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.
Bởi vì sự cập nhật ấy sẽ đem lại hiệu quả, rút ngắn những vất vả do sự rườm rà. Tôi không có ý định ra đi. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào.
Để kiếm tiền sạch và xứng đáng theo cách của bạn. Tôi bảo: Mẹ không tin con à? Mẹ lặp lại: …chỉ cần bếch đít một chút. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Nhưng mà sau đó thì sao? Có mèo lại hoàn mèo? Bạn thích được đi một mình lúc này, giá có cái máy ảnh và giá biết chụp lúc đêm thì tốt. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Mà còn thua trắng về tài năng. Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành. Những con lợn ấy lại đã đang và sẽ làm chủ biết bao nhiêu đàn bà và trẻ con.
Cũng có cớ để thôi viết. Ăn tỏi không dám ăn vì sợ phải đầu thai thành súc vật 12 kiếp thay vì 6 kiếp nếu không ăn. Bạn chẳng biết phải làm gì nữa.