Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích. Không khác mấy những bậc con không nhớ nổi rồi đây mình sẽ phải làm cha làm mẹ.
Theo một cách của riêng em. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.
Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện.
Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn.
Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.
Người ta đã bị vô số những cái mũ luật pháp, nguyên tắc, tư tưởng… chụp lên đầu. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Bác bạn là đối thủ, là cửa ải đáng gờm nhất.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.
Không, phải giữ sức khỏe. Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.
Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Bị người lạ cười vì sự ngơ ngác khi anh tin là mình tương đối thông minh và biết thích ứng, cũng bứt rứt lắm chứ.