Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn.
Trước thì tháng gặp một hai lần. Mà lại nghĩ về con người. Tuy nhiên, sau khoái cảm ngắn ngủi của đớn đau, sợ hãi, tuyệt vọng là cơn mệt mỏi và vô cảm.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động.
Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Tạo nên sự tạm ổn kết hợp với khả năng phá vỡ cái tạm ổn để phát triển đến mức cao hơn.
Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.
Bạn hãy thử xuất hiện trong một căn phòng tầng 4 của một ngôi nhà trên phố. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người. Họa sỹ chợt nảy ra ý định vẽ con mèo thả đuôi xuống tivi và trên màn hình là những con cá đang đớp.
Chứ không thở dài như những người thân… Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?.
Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Họ sẽ chọn một thế giới hòa bình chứ, tất nhiên.
Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể.