Cậu em bắt đầu giới thiệu cho tôi chức năng các loại máy. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Đơn giản vì cũng tương tự lúc tìm thấy hạnh phúc, mọi tế bào đều căng ra, vận động rạo rực.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại.
Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo.
Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.
Bạn nghe tiếng tít tít tít tít liên hồi từ nơi xa vắng. Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Tưởng chăm hóa ra vẫn lười.
Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Họ sẽ đau nhưng không nhiều như tôi từng tưởng tượng. Bạn ghê thứ ơn huệ lờ nhờ, lập lờ giữa tình cảm gia đình và ban phát để rồi hình thành thứ truyền thống trẻ phải rót rượu hầu già, không uống cũng phải hầu; trẻ xới cơm so đũa, già ngồi khoanh tay.
Cũng muốn đọc để hiểu họ hơn. Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.
Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.