Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn.
Mình lại biết thêm một con đường đến đồn công an. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Một cái sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến nền hòa bình thế giới.
Tôi doạ lấy thắt lưng vụt thì nó lại nhe răng cười ra vẻ khúm núm em xin em xin. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Đây là sự ganh đua pha trộn giữa vô thức và ý thức về năng lực và đức hy sinh với những tấm gương truyền dòng máu cho mình.
Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế. Càng kéo nó càng lùi lại. Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông.
Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình. Có lẽ tình mẫu tử làm nguôi nỗi nhớ rừng. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.
Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi.
Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc. Xuống nhà, ông nội vừa sang. Không thích để người khác giải quyết hậu quả cho mình.
Vì gia đình? Có, tất nhiên là có. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá.