Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng.
Đó cũng là một công việc, thậm chí, nhàn nhã. - Sẩm tối rồi còn say nắng nỗi gì. Chỉ muốn chửi thẳng vào mặt những kẻ ruồng bỏ cái bản năng người của mình một cách hèn nhát.
Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói. Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.
ĐI đã lên tiếng gọi tôi vì lâu rồi tôi chưa gọi nó. Tôi thử trôi theo cuộc phiêu lưu của nó. Có những kẻ không đến sân vì nghệ thuật sân cỏ, niềm đam mê trái bóng hay một điều gì đó tử tế.
Dù biết đằng sau chúng không ít sự nhì nhằng. Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.
Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống. Trong một số điều tâm niệm của Phật có câu: Oan ức không cần biện bạch vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Cháu ở đây với các bác là cháu quí các bác, các anh chị lắm. Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.
Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Ta chờ ai đó đến hỏi ta. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi
Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà…