Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi.
Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Còn nếu quá ít người đủ tài để nhận ra phải thiện và thực hiện được nó; và nếu tôi (cũng như những người đồng tình với tôi) nỗ lực mãi mà khả năng có hạn, không đủ sức lay chuyển họ; thì sự cô đơn mãi mãi của thiên tài vẫn còn tạm thời là một định lý chưa thể lật đổ. Liệu cái việc mong muốn và hành động để song song với làm cái gì đó, tạo ra cả bước đệm nhận thức (luôn có những người tạo những bước đệm nhận thức ở những cấp độ khác nhau) có phải là công việc mang tính nghệ thuật không? Đây là thời điểm thần kinh mệt mỏi nên bạn hay bị hoang mang như thế.
Đời sống cần những đột biến. Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…). Nói hay hoặc đúng không mà thôi.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Cháu bảo: Con hơn cha là nhà có phúc ạ. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác.
Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Tôi chốt trong, không thưa.
Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ. Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật
Rồi lao đầu vào sáng tác. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.