Bực thật, phải chờ 2 phút qua đi để viết cái ý nghĩ này vào. Nói chung là tốn thời giờ. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết. Bạn chưa làm được gì cho họ.
Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không. Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Này, mày chuyển cái bàn này lên. Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung.
Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh. Dù lúc này mắt không có nước. Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau.
Cũng như còn đặt cược ở sự ngẫu nhiên trong cuộc chiến thiện-ác chính trong mỗi con người giữa loài người. Cái bài viết mà ban đầu tôi định viết một cách chua cay và trắng trợn. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua.
Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Có vẻ may mắn thay, sự phong phú khiến không phải ai cũng định kiến. Dù đã được khuyến khích, động viên tinh thần bằng một kỳ nghỉ trước đó.
Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy. Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Hay lại phải để tôi tiếp tục mất ngủ mà sáng tạo ra nó?
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Thế thì anh không dám. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường.
Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Tôi cũng không phản đối đâu. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra.