Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Hồn nhiên đến đáng sợ.
Tôi không đòi hỏi gì cho mình, không than vãn về nỗi khổ đau của mình; nhưng khi tôi vẫn chẳng gột rửa được cái cội nguồn chia sẻ và đùm bọc của con người, dù có là một thằng đàn ông bất khuất, tôi vẫn là một kẻ hèn… Đây là một sự tham lam. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.
Tôi cũng có dự định ấy. Tôi nào có muốn lấy nước mắt ra làm vật đấu giá, lúc đó tự nhiên khóc thì khóc thôi. Có lẽ bố đã qua rồi cái thời dũng mãnh.
Mà không xuyên sang tai bên kia. Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút.
Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu.
Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi. Nên không ai có lỗi. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi.
Chúng nhan nhản và đầy bon chen. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Tôi còn e ông cụ sẽ khỏe lên sau khi tiếp xúc với ông.
Tôi muốn có một siêu thiên tài thiện. Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.
Chính vì những con người như thế mà bạn không muốn thua kém họ. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Còn lười và nhát, thì chịu.