Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động. Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức.
Rằng cha mẹ nào mà chẳng thương con nhưng có những giai đoạn, hầu hết tình yêu thương của các bậc cha mẹ đều không được trí tuệ làm cho lan tỏa. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao.
Hai tiếng nghệ sỹ nghe cứ ngường ngượng thế nào. Họ xích lại gần nhau trong mối quan hệ đồng nghiệp, bè bạn. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Chứ cháu nhận thức được đấy ạ.
Ta cõng nàng đi trên sóng. Tuổi già đang đến, mẹ cần tình yêu thương của những đứa con. Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo.
Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Thuật lại nguyên văn lời anh bác sỹ nọ cho bác. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Cười vui cho dễ sống.
Một số cô bạn cùng lớp cũng thế. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Và cứ thế cuốn đời người, cuốn đời những thế hệ tiếp theo vào những mớ rối ấy.
Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Tôi không muốn đi đâu cả. Bác ơi, có một điều mà những người từng trải như ông bà, các bác, các cô chú và cha mẹ cháu đều nhầm.