Pikka On

Anh chàng may mắn và những em hàng xóm

  • #1
  • #2
  • #3
  • Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này. Chúng ta có hai cái rỗng.

    Có người quay lưng lại ngắm hoa. Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều.

    Và tôi lại muốn khóc vì bất lực. Nhưng cái gì đã đẩy tôi đến tình trạng này? Đó là sự thiếu công bằng và thờ ơ trước thú tính của loài người. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.

    Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên. Đó là lúc bạn xác định được cuộc chiến, cuộc chơi. Nhưng họ không dùng được những cái đó để làm loài người đẹp hơn.

    Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa.

    Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. Và cho bạn thời gian để giúp họ nhìn thấy điều đó. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác.

    Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Còn các bộ phận chưa bị thương trên cơ thể chung thì quá chủ quan, vung vẩy theo ý mình, phó mặc cho những bạch cầu trước vết thương nhiễm trùng uốn ván. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.

    Cũng chẳng biết sẽ chụp không. Bất cứ nơi nào cũng vô số những con người như vậy. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.

    Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo.

    Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap