Không không cần gì cần ai nữa. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm.
Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm. Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Thế đã là tốt lắm rồi.
Mình nghĩ, nếu im lặng, đồng chí ấy sẽ day dứt về câu đùa sắc lưỡi. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Em vẫn biết là anh bất mãn.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Mình không bao giờ thả. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Nhưng họ sống không bình thường. Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm.
Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy. Ông cụ nói được nhưng rất khó khăn.
Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Vào những thời điểm mà tuổi thơ sẽ có những ấn tượng mạnh nhất. (So với phần đông, chú còn là một ông chú tốt bụng và nhiệt tình nữa kia).
Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó.
Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.