Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.
Những định nghĩa có thể sai hoặc đúng, hay hoặc không hay. Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Sách cũ thì cũng đừng xé chứ.
Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra.
Đến lúc bác gắt: Bác bảo xuống ăn sáng có nghe không nhỉ! Rồi lên cầu thang, thì bạn mới cúi đầu lò dò bước xuống. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng.
Bịt tai lại, im lặng, là xong. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.
Hôm sau đi thi thấy bình thường. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.