Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. Rồi bạn sẽ thấy điều này hoàn toàn có thể làm được, và chẳng mấy chốc là đến lúc có thể thành thạo. Vì sao như vậy? đối với một người kém cỏi, nhút nhát thì một cuộc phỏng vấn có thể là một nỗi đáng sợ.
Lời lẽ của vị vua trong phim thì thật buồn cười, nhưng không hẳn là vô lý. Rồi những câu chuyện thời niên thiếu đầy sóng gió của cha lúc còn ở Nag… Bao giờ cuộc trò chuyện của hai cha con tôi cũng kết thúc bằng câu hỏi: Larry, hôm nay con học hành thế nào? Trò chuyện chia vui trong đám cưới dĩ nhiên khác với phân ưu nơi đám tang.
Điều này chỉ làm phí thời gian của cô ấy và cả của bạn nữa. Khủng khiếp là, ba đứa chúng tôi được cử ra làm đại diện ban tang lễ bởi cầm đầu trong cuộc vận động quyên góp vì Moppo. Một bài hát không đi kèm nền nhạc.
Nguyên tắc thứ ba có lẽ đáng lưu tâm nhất. Kết luận ở đây rất rõ ràng: Nạn phạm pháp lôi cuốn ngành du lịch. Lúc mà thầy Cohen đang đọc bài diễn văn tưởng nhớ cậu học sinh Moppo quá cố.
Ông không chỉ là một người mạnh mẽ, sôi nổi mà tôi từng thấy mà còn là một trong những vị khách mời thú vị nhất. Khi nói chuyện với người lạ, hay lần đầu nói trước công chúng thì ít nhiều gì ta cũng cảm thấy… run run. Bất cứ dân tộc nào cũng muốn được gọi tên đúng nguồn cội của họ một cách trân trọng.
Chuyện gì đã xảy ra? Có những cái ngày xưa cấm kỵ thì ngày nay có thể chấp nhận. Đặt câu hỏi như thế nào cũng là một bí quyết giao tiếp. Hãy nhỏ nhẹ trình bày lời giải thích, và đừng quên dùng hai chữ giúp tôi:
Cẩn thận hơn, bạn có thể chuẩn bị trước bằng cách tìm hiểu một loạt các câu hỏi, chẳng hạn như là: Khán giả của bạn thuộc thành phần nào? Họ từ đâu đến? Họ có nỗi trăn trở gì không? Sở thích chung của họ? Họ muốn nghe bạn nói cái gì? Họ muốn bạn nói trong bao lâu? (Điều này rất quan trọng!) Và khi bạn nói xong, liệu họ có đặt câu hỏi với bạn hay không? Vòng đua thứ ba diễn ra không có gì thay đổi. Tội nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi nghệch mặt ra không hiểu gì…
Chỉ có giọng người ca sĩ thổn thức qua làn nước mắt. Như vậy, chọn đề tài để nói là một điều rất quan trọng. Cẩn thận hơn, bạn có thể chuẩn bị trước bằng cách tìm hiểu một loạt các câu hỏi, chẳng hạn như là: Khán giả của bạn thuộc thành phần nào? Họ từ đâu đến? Họ có nỗi trăn trở gì không? Sở thích chung của họ? Họ muốn nghe bạn nói cái gì? Họ muốn bạn nói trong bao lâu? (Điều này rất quan trọng!) Và khi bạn nói xong, liệu họ có đặt câu hỏi với bạn hay không?
Tôi nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi. Khi còn trẻ bà từng gặp mặt tổng thống Abraham Lincoln. Không phải để Tan sở làm một chầu nhé! như thường nói với anh bạn đồng nghiệp, mà để bạn tự đánh giá chính bản thân mình.
Điều quan trọng nhất trong buổi lễ là tôi phải nói một bài diễn văn trước đông đủ các khách mời những người bà con họ hàng thân thuộc. Thể thao là một trong những niềm đam mê lớn nhất của Nixon. Những người thân quý mến bạn, những sở thích của bạn, một điều từ thiện bạn đang làm… Thậm chí đơn giản như là một quyển sách hay mà bạn vừa đọc, một bộ phim thú vị bạn mới xem xong… Hãy tìm lại niềm vui và sự nhiệt tình để khi trò chuyện với một ai đó, bao giờ người ta cũng thấy nụ cười trên gương mặt bạn.