Phòng hai đứa không kiếm đâu ra một cái lược. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Tôi về, cũng đỡ in ít.
Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Bác trai có mấy câu tủ làm bạn muốn bội thực. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.
Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Chả nghĩ nhiều cho ai được. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế.
Ông anh cứ kéo cửa vào, mãi không mở được, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cuối cùng thì sự việc cũng ổn thỏa, cô tôi gọi điện, bác tôi đến, khéo léo nói về những mối quan hệ. Bấm vào và bể bắt đầu sục, nước cuộn lên như trong siêu nước sôi.
Nhưng mà các cậu vốn ưa cảm hứng tự do hoàn toàn. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Đây là lần thứ hai tôi khóc trước mẹ.
Vì thế mà lại phải tập ở lại dần làm nhà đạo đức để điều độ. Sao lại xé sách hở con. Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Thua còn có năm nghìn an ủi. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gặp một người quen nữa. Đều muốn mở mang, muốn tìm đến cái chân-thiện-mỹ hiểu theo nghĩa khoáng đạt. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.
Suy ra bạn sai và bảo thủ. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt.
Mỗi con người trong Loài Người. Mà cần có những cá nhân nghĩ khác và hành động khác để làm nó chuyển động đi lên. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp.