Cứ tự nhiên, không bắt chước ai hết". Bạn sẽ cảm thấy khí lực của bạn từ mặt dồn về giữa cơ thể và không còn bắp thịt nào căng thẳng nữa, như một em bé sơ sinh vậy. Bạn đã biết rằng óc và gân cốt không nghỉ ngơi được khi bắp thịt ta căng thẳng.
Trong mấy tháng đông dài dằng dặc, chân tôi luôn luôn giá lạnh, và không bao giờ tôi tưởng tượng ở đời có người hai chân được ấm ráo trong mùa đông. Tuy nhiên ông cho rằng: "Ta không thể trách một người đã làm hay không làm việc này, việc kia. Muốn trả lời câu đó, tôi phải tìm tòi sự kiện, tài liệu.
Tức thì tôi quyết định để luật trung bình lo giùm tôi và từ đó tới nay, tôi hết sợ bị ung thư trong bao tử nữa". Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả. Một tháng trước, cả cơ nghiệp của tôi sụp đổ trên đầu của tôi.
Phải, chúng ta là đàn hậu sinh mà ông bà lo âu về lời bình phẩm khen che của hậu thế lắm. Và đuổi người người đànbà không nhà ấy ra cửa. Khi gặp một vấn đề, nếu thu nhặt đủ sự kiện để quyết định rồi thì giải quyết ngay đi.
Vậy không phải chứng mất ngủ làm hại cô Ira Sangde mà chính là nỗi lo lắng về chứng ấy nó hại cô. Bey thì chắc đã phải nhịn đói. Vậy muốn trừ tật lo lắng xin bạn theo nguyên tắc thứ nhất này:
Howell đã bắt chước Benjamin Franklin. Có lẽ suốt đời tôi không quên chuỵên thê thảm dưới đây do ông Robert Moore ở New Jersey kể lại. Nằm ở giường dễ chịu quá, luôn luôn có người hầu hạ, nên bấy lâu tôi đã tự làm cho tiêu tan cái ý muốn khỏi đau mà không hay.
Tôi thấy nó thiệt là một thanh niên dễ thương, đáng làm kiểu mẫu. Không cần phải học ở Harvard mới tìm thấy chân lý ấy. Nhưng sau mỗi lần hành động như vậy, tôi thấy tởm cái thằng tôi.
Dường như vô lý đấy. Ngoài ra không còn cách nào khác. Ông dắt chúng đi chơi, kể chuyện cho chúng nghe, đùa với chúng, và viết bài thơ bất hủ "Giờ của con nít" để tả cảnh thân mật với trẻ.
Tôi dám nói quyết không có số vốn nào bỏ ra mà có thể mang lợi về cho bạn bằng số tiền ấy. Dì Viola có lấy vậy làm phiền không? Tôi tưởng nhiều khi cũng có. Mà trong khi làm việc bằng tinh thần, cần gì phải bắt tinh thần và bắp thịt căng thẳng một cách vô ích như thế? Josselyn nói: "Theo tôi, hầu hết chúng ta cứ tin rằng một công việc khó khăn, muốn làm cho cẩn thận, phải gắng sức mới được.
Kẻ tội phạm vừa trồng bông vừa hát đó đã tỏ ra có nhiều lương tri hơn nhiều người trong bọn chúng ta. 000 Mỹ kim mỗi năm, khiến nhiều luật sư trẻ tuổi đã đến toà để học hỏi phương pháp của ông. Nếu anh tới trễ quá mười phút thì lời hẹn ăn chung bàn của chúng ta sẽ quẳng xuống biển.