Phương pháp ấy rất tốt. Nhờ có thái độ ấy, tôi được tiếng đắc lực và khi một ông chủ cần một thư ký riêng, ông ta yêu cầu tôi giúp - vì ông bảo tôi không có thói cằn nhằn! Vậy tôi đã tìm được chân lý này: Thái độ tinh thần có một năng lực mạnh mẽ. Người vợ cho như vậy là tự nhiên mà mấy đứa con riêng cũng vậy.
Dần dần bạn sẽ thấy như vậy không tốn thời giờ mà được nhiều kết quả. Vậy mà ông không bao giờ tới nhà thờ và tự cho mình là một người vô đạo. Xin bạn ngừng đọc và thí nghiệm ngay xem nào: Trong khi đọc cuốn sách này, bạn có cau mày lần nào không? Có thấy như nằng nặng ở khoảng giữa hai con mắt không? Bạn có khoan khoái ngồi trong ghế bành không? Hay là bạn thụt đầu, nhô vai lên? Những bắp thịt trên mặt bạn có căng thẳng không? Nếu cơ thể bạn không duỗi ra, mềm như bún thì chính là bạn đang làm cho bộ thần kinh và bắp thịt căng thẳng đấy.
Bởi vậy chúng tôi chia giải thưởng làm hai. Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện. Cô nhức đầu, đau lưng, dã dượi muốn đi năm liền, không ăn uống gì hết.
Tiếng qua tiếng lại rồi sinh ra cãi nhau và sau cùng những người thợ Hoa Kỳ đem vứt ông bạn người Đức xuống sông. Ở nhà mẹ già đau thập tử nhất sinh. Điều ấy, Billy Phelps ở Yale đã biết rõ và ông đã sống đúng theo đó.
Như vậy nghĩa là gì? Có phải tôi đã dám cả gan nói trắng với các bạn rằng: Khi bị ưu tư đè nghiến và đầu óc rối như tơ vò thì bạn chỉ cần có nghị lực một chút là tâm trạng của bạn hoàn toàn thay đổi đi không? Phải, chính tôi muốn nói vậy đó! Mà chưa hết đâu. Tôi quen một người ở Chicago có nhiều lẽ để phàn nàn về sự vô ơn của con riêng vợ. Tôi có dịp làm quen với Eddie Rickenbaker, một phi công trẻ tuổi.
Lần này tôi phải bàn cãi khá lâu, nhưng không vì có khách mà hoãn quyết nghị". Mà lúc ấy ông bao nhiêu tuổi? Ba chục! Thiệt không ai tin được. Tôi tưởng trở về nghề cũ như vậy sẽ bớt ưu phiền, tinh thần sẽ phấn khởi lên được; song tôi gần như không chịu nổi cảnh thui thủi một mình trên đường và trong quán trọ.
Bức thư không làm xấu danh Đại tướng mà làm ô danh mụ rất nhiều. Được lắm, như vậy mới phải là người lớn. Trong khi thất vọng, tôi quyết định một lối sống mới, nhờ đó ăn ngủ được và hết lo.
Không gì làm cho bà chóng già bằng sự tức bực và mệt nhọc. Nói một cách khác: Lo lắng về một việc gì để hại đời sống ta, tức là đánh giá việc đó đắt quá, có khác gì điên không? Nhiều nhà kinh doanh chết sớm vì không biết cách giao uỷ trách nhiệm cho người khác, nhất định làm lấy hết thảy mọi việc.
Chỉ huy trận đó, Đại tướng Grant nhức đầu kịch liệt, mắt mờ gần như đui, tới nỗi phải đi sau quân đội rồi té xỉu và đành ngừng lại ở một trại ruộng. Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo. Mặc dù vậy tôi cũng lo rằng nếu tụi Lùn tìm ra thì tôi sẽ khốn đốn với chúng chớ chẳng chi.
Bà muốn có một đại lý bán bánh "nhà làm" ở giữa một châu thành ồn ào, tấp nập là châu thành Chicago. Đó là bước đầu đưa tới hiệu năng". Vậy thiếu sự huấn luyện đó tất không sao bước lên bậc thang chót vót của xã hội được.