Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ. - Jones này, quả thật cậu không chỉ là một người anh, một người bạn mà còn là một người thầy của tớ nữa. Buổi sáng, anh không còn phải vội vã đến văn phòng hay bận tâm lo nghĩ cho công việc như trước đây.
- Lại có rắc rối rồi cậu ạ, - James nói ngay khi bước vào phòng của Jones. Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. - Tớ cũng không hiểu nữa.
Cậu ta đã ra một quyết định không thuộc thẩm quyền của cậu ấy. Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ. Trước đây, khi chỉ phải lo phần việc của mình, James luôn hoàn thành rất tốt.
Đã có rất nhiều lời than phiền của các đồng nghiệp cũng như của cấp trên, chủ yếu là về sự bận bịu thường xuyên và về tính khí cáu bẳn của James. - Jones vừa nói vừa đưa thêm cho James dĩa rau trộn. Thậm chí, anh còn không nghĩ đến điều đó nữa.
Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. Khi tớ nói xong, không ngờ Jennifer lại là người tức giận hơn tớ. - Thưa ông, thật lòng tôi không hiểu ý ông muốn nói gì? Vì sao ông lại bảo ông mới là người đã gây ra mọi chuyện.
Nếu đúng thì họ chuyển sang ý khác. Jones luôn giữ được vóc dáng cân đối, cơ thể khỏe khoắn nhờ thói quen chơi golf và chạy bộ đều đặn ba, bốn lần một tuần. khó cộng tác với các nhân viên của mình.
Quả là một cuộc sống mà anh hằng mơ ước! Chiều thứ sáu, James thu dọn bàn làm việc của mình và chuẩn bị rời văn phòng để về nhà. - Tớ cũng không hiểu nữa.
Anh thường phải bỏ bữa sáng để đến văn phòng sớm hơn một chút, tranh thủ thời gian để cố làm hết những công việc đang còn chờ anh giải quyết. Một hôm, tớ giao cho cô ấy một dự án khá quy mô, phức tạp hơn hẳn những dự án cô ấy từng làm trước kia. Khi trở về văn phòng, anh lại tiếp tục viết lên tấm bảng trắng dòng chữ sau:
Còn ở nhà, mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên khi nhận thấy những sự thay đổi nơi James. Sẵn dịp, anh còn chơi cầu lông với cô con gái mười tuổi của mình. Cả gia đình của James cũng vậy, cứ than van mãi.
Khi chỉ còn lại một mình, James cảm thấy thật sự bối rối. Tớ hiểu ý cậu chứ, nhưng tớ nghĩ, đôi lúc ta nên khởi đầu từ những bước nhỏ trước khi tiếp tục những bước lớn hơn. Lúc nào trông ông cũng thoải mái và hòa đồng với các nhân viên.